Đồ đi ăn cướp chẳng bao giờ giữ được lâu đâu

Tháng Tám 24, 2015 at 7:19 sáng
Chức năng bình luận bị tắt ở Đồ đi ăn cướp chẳng bao giờ giữ được lâu đâu

Ngày nắm tay chàng bước vào lễ đường, Linh đạp lên tất thảy sự hận thù của vợ cũ chàng, sự xì xầm rằng cô là kẻ cướp chồng của những người xung quanh. Điều duy nhất Linh để ý chỉ là niềm hạnh phúc dâng đầy trong tim mình, cảm giác lâng lâng lan tỏa trong từng ngõ ngách cơ thể, sự ấm áp chảy tràn trên mọi tế bào khi Linh đã chính thức trở thành vợ chàng.

Đêm tân hôn, sau những giây phút ân ái mặn nồng, Linh đi vào giấc ngủ êm đềm. Nhưng đến nửa đêm, Linh giật mình tỉnh giấc, nhìn lại thì thấy mồ hôi đã chảy đầm đìa cả người, trái tim Linh trong ngực vẫn đang đập điên cuồng. Nhìn sang bên cạnh, chàng vẫn sang say giấc nồng, lúc đó Linh mới tạm yên lòng. Là Linh vừa mơ thấy ác mộng, một cô ả xinh đẹp, lả lơi đã cướp mất chàng từ tay chàng. Còn vợ cũ chàng thì nhìn Linh cười cợt: “Cô cướp chồng được của tôi, rồi sẽ có lúc cô bị mất vào tay kẻ khác! Đồ đi ăn cướp thì chẳng bao giờ giữ được lâu đâu!”.

do-cuop-duoc-khong-giu-duoc-lau-dau

Từ sáng hôm ấy, trong đầu Linh lúc nào cũng văng vẳng câu nói của vợ cũ chàng. Có thể lắm chứ, chàng đã từng là của người khác, giờ đây chàng là của Linh, nhưng chẳng ai đảm bảo được một ngày nào đó chàng sẽ không rời xa Linh như đã từng bỏ rơi vợ cũ cả! Trước đây khi còn là bồ, việc của Linh chỉ là ngọt ngào, quyến rũ để níu chàng lại bên mình. Nhưng giờ khác rồi, Linh đã là vợ chàng, và có thể lắm chứ, hàng tá các em gái trẻ đẹp ngoài kia đang nhăm nhe nẫng mất chàng. Càng nghĩ Linh càng thấy hoang mang và lo sợ.

Chủ Nhật, chàng thông báo vẫn phải đi làm thêm. Nếu như trước đây thì Linh sẽ cười thật tươi: “Vâng ạ, anh làm việc chăm chỉ nhé!”. Nhưng nay, điều đầu tiên nhảy ra trong đầu Linh là, tại sao cuối tuần chàng lại vẫn đi làm thêm, liệu có điều gì mờ ám, khuất tất ở đây chăng? Thế là trước khi thả cho chàng đến công ty thì Linh liền căn vặn chàng chán chê, đến khi chàng gắt lên vì sắp muộn giờ Linh mới chịu buông tha sau khi chàng hứa sẽ về nhà thật sớm đưa Linh đi ăn nhà hàng.

Nhưng tối ấy chàng không ăn cơm nhà, lí do rằng kết thúc dự án, sếp chiêu đãi nhân viên 1 phen. Khi chàng về thì đã nửa đêm, người nồng nặc mùi rượu quyện lẫn mùi nước hoa phụ nữ. Đến nước này thì Linh sôi sục cả người, không thể kiềm chế nổi nữa. Linh chẳng thèm quan tâm chăm sóc chàng như cái hồi còn là bồ của nhau nữa, mà tuôn một tràng những câu hỏi vào mặt chàng: “Anh đi với ai? Đi với đồng nghiệp mà lại sặc mùi nước hoa đàn bà thế này à? Anh để con nào nó nhảy vào ôm ấp phải không? Anh là đàn ông có vợ rồi mà còn vớ vẩn như thế à?”. Chàng rối rít phân bua: “Ăn uống xong, anh với sếp và các đồng nghiệp đi hát hò, các anh chị em cùng phòng vui quá nên ôm vai bá cổ nhau một tí, vì thế mà anh bị dính mùi nước hoa chứ anh nào có dám làm gì có lỗi với em!”. Nghe cũng hợp tình hợp lí nhưng cũng phải trách móc, lên án, đe dọa chàng một hồi Linh mới tạm cho qua vụ việc này.

Mới đây, chàng đến nhà vợ cũ thăm con, tối muộn mà còn chưa thấy về khiến lòng Linh nóng như lửa đốt. Linh gọi cho chàng thì: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”, khiến Linh điên cả người. Cứ nghĩ đến cảnh chàng với vợ cũ, tình cũ không rủ cũng tới, rồi chị ta giở trò mồi chài quyến rũ chàng để mong nối lại tình xưa là Linh lại không thể nào ngồi yên được. Linh bèn đến tận nhà chị ta để bắt tận tay day trận mặt 2 kẻ gian phu dâm phụ. Nhưng chồng Linh không có ở đó, trái lại Linh lại còn bị tình địch cũ của mình cười mỉa mai: “Ô, đã đến lúc sốt vó lo chạy đi tìm chồng rồi à? Cẩn thận đấy, có khi anh ta lại đang hú hí với con nào cũng nên, chứ cả ngày hôm nay chẳng thấy lão ấy thò mặt đến thăm con đâu!”. 

Linh giận run người, quay về nhà chờ chàng về để “xử tội”. Mãi rồi chàng cũng thò mặt về, thấy Linh thái độ hình sự thì vội vàng rút điện thoại trong túi áo ra, tá hỏa: “Chết cha, điện thoại anh sao lại tắt máy thế này? Thôi đúng rồi, hôm nay anh đến thăm con 1 lúc rồi vào viện thăm thằng bạn, con trai nó có mượn chơi game, chắc là cu cậu tắt nhầm mất lúc nào không hay. Anh cũng không để ý lắm!”. “Anh đừng giả vờ giả vịt nữa. Biết được ai tắt điện thoại của anh! Anh đi đâu, làm gì thì chỉ có giời với anh biết mà thôi, vợ cũ anh nói anh không hề đến thăm con, liệu có phải anh lén lút tôi đi hẹn hò với con nào không?” – Linh bực tức xổ một tràng dài. “Em đừng có nghi ngờ mà tội nghiệp anh, còn cô ta nói thế là cố tình gây chia rẽ vợ chồng mình đấy em ạ!” – chàng cố sức thanh minh nhưng Linh nhất quyết không nghe. “Có gì mà tôi không thể nghi ngờ anh chứ! Chẳng phải trước đây anh vẫn suốt ngày dối vợ để đi với tôi đó sao, giờ đây hà cớ gì mà anh không thể làm thế? Tôi còn lạ gì anh nữa, nói dối như chảo chớp, bịa chuyện không đổi sắc mặt!” – trong cơn bực tức Linh đã trút hết nỗi lòng.

Bữa đó nhà Linh chiến tranh to. Vì trong lòng lúc nào cũng thường trực nỗi nghi ngờ chồng nên chàng có nói thế nào thì Linh vẫn còn một tia do dự không tin hẳn. Sự hạnh phúc khi có được chàng đã qua đi mau chóng, giờ đây chỉ còn là sự lo sợ thế chỗ, choán hết tâm trí Linh.

Là kẻ cướp chồng từ người phụ nữ khác với Linh giờ đây rõ ràng không phải còn là sự hả hê nữa… Với cô bây giờ chỉ còn văng vẳng tiếng “Đồ đi ăn cướp chẳng bao giờ giữ được lâu đâu”…