Mẹ chồng thành phố thu hết tiền mừng cưới của tôi
“…Khi mọi việc xong xuôi bà mới gọi tôi lên và nói: “Kể từ hôm ăn hỏi đến hôm nay, mẹ chi hết ngần này, trừ hết những khoản đó đi giờ còn dư lại 2 triệu, mẹ cho chồng con 1 triệu còn cho con 1 triệu con cầm lấy mà tiêu”…”
Tôi sinh ra từ một vùng quê nghèo khó, tôi học không giỏi những may mắn cũng tốt nghiệp được một trường Cao đẳng tại Hà Nội, sau đó xin đi làm và sinh sống tại Hà Nội. Ngày đi học, tôi là người nhút nhát (mà phải nói đúng là tôi tự ti vì mình học không được giỏi, phần nữa lại không phải là con nhà có điều kiện) nên rất ít đi chơi với bạn bè mặc dù các bạn rất quý. Trong lúc chờ lấy bằng, tôi xin làm việc cho một công ty giải trí– làm nhân viên văn phòng, ở đó tôi đã gặp anh – người là chồng tôi bây giờ. Ngày ấy, cấp trên của anh cũng rất thích tôi, suốt ngày chỉ viện cớ có việc gì đó để đến cửa phòng tôi làm việc. Còn anh, lúc đó, đã có người yêu, nghe nói cô bạn ấy là người Hà Nội và cũng cao dáo. Anh thấy tôi chưa có bạn trai và thấy nhiều người trong công ty khen tôi nên không hiểu sao anh nảy ra ý đồ giới thiệu tôi cho bạn bè anh. Nhưng, nói thật, tôi không thích vì ái ngại với hoàn cảnh của mình. Lúc ấy, tôi thật sự chỉ muốn lấy chồng cùng quê cho dễ sống vì sợ dân thành phố họ không quen cảnh lam lũ quê mùa. Tôi nể anh nhiệt tình nên có đi café với anh và bạn anh. Lúc đi thì anh chở tôi, sau lúc về anh nói tôi lên xe bạn anh nhưng anh bạn ấy chẳng nói gì. Trời, sao tôi ngại không tả được! Tính vốn xấu hổ, tôi lại nhát nên nói thôi anh trở em đi. Vậy là từ ngày đó tôi tuyệt giao với những lời giới thiệu, mai mối, bởi thực tình tôi không phải người quá xinh, nhưng được cái rất dễ nhìn và gần gũi. Rồi anh và tôi hay nói chuyện, anh tâm sự cả chuyện người yêu anh, cãi nhau anh cũng kể cho tôi nghe, tôi cũng khuyên anh nhiều. Rồi có lần đỉnh điểm anh cho tôi xem cả thư cô ấy viết với lý do cô chê anh là người không có học. Tôi thấy anh rất hiền lành nhưng chắc là cô ấy động vào cái sĩ diện nhất của người đàn ông nên dù còn yêu cô ấy anh cũng bỏ. Rồi lân la thỉnh thoảng anh hay chở tôi về vì tôi không có xe mà toàn đi xe bus đi làm. Một ngày anh nói với tôi em đi làm về cẩn thận nhé, tôi ngạc nhiên hỏi thì anh bảo người yêu cũ của anh nó nhìn thấy anh vài lần chở em nó gọi anh và nói sẽ đuổi em và tạt axit vào mặt em. Trời, tim tôi như rụng rời vì nghe mấy lời đó. Kế từ hôm ấy tôi không đi xe anh nữa mà hay được cháu đón về, vì công việc của tôi làm theo ca, có những hôm về rất muộn. Thời gian ấy anh hay âm thầm đi sau mà tôi cũng không hay biết. Vài lần cả cơ quan đi ăn nhậu tôi cũng thấy bình thường nên hay đứng dậy chuẩn bị đồ và dọn dẹp để mọi người cùng ngồi. Thấy vậy, các cô bác trong công ty đều nói mai này ai lấy được tôi thật sự là có phúc lắm đây. Rồi không hiểu sao họ gán ghép anh với tôi. Tôi thì tâm lý là không muốn lấy chồng thành phố vì sợ họ coi thường mình. Tôi thấy anh hiền lành nhưng tôi cũng không biết gia cảnh nhà anh. Anh không chơi bời, tụ tập đàn đúm, rất chăm chỉ làm việc và hiền lành, và có lẽ ngày ấy anh và bạn gái anh đang chiến tranh nên anh hay trầm tư. Vì lẽ đó tôi thấy thương anh và yêu anh lúc nào không biết. Mối tình tôi và anh cũng sang đến năm thứ 4 sau 2 lần đến nhà anh thì chúng tôi tổ chức đám cưới.
Ngày tôi về nhà anh có lẽ là ngày tôi nhớ đến khi mình không còn tồn tại nữa. Tôi hạnh phúc ngập tràn vì chúng tôi xây dựng trên tình yêu chứ không vì điều gì cả. Nhưng cuộc sống lúc nào cũng có chữ ”NHƯNG” đáng sợ. Khi bàn về tiệc cưới, mẹ anh nói tổ chức cùng nhà hàng cho vui, đừng tổ chức riêng. Nhà tôi lúc đầu có ý không muốn bị người thành phố coi thường nên tự thuê khách sạn tổ chức. Nhưng mẹ anh nói thôi ngày ăn hỏi nhà bà lo được cả một xe ô tô to về mà giờ đám cưới nhà gái có mấy mâm tôi không lo được sao. Thực tình anh tôi không muốn nhưng vì bà nói vậy nên nhà tôi lại giảm bớt số người đi dự đám cưới tôi.
Khi tiệc cưới tan cũng là lúc bài hát “Người ơi người ở đừng về” được cất lên mà lòng tôi thấy trống trải. Tôi cứ đừng nhìn người nhà ra về mà dàn dụa nước mắt. Tôi khóc xưng cả mắt khiến mẹ tôi phải dùng đến thuốc chợ tim, không hiểu sao lúc ấy tôi cảm thấy mình như bị bỏ rơi chứ không phải là người đang có hạnh phúc. Họ hàng nhà chồng ai nhìn cũng thấy thương vì cô gái nhỏ nhắn như tôi lúc ấy rất xinh đẹp đang nấc nở vì muốn về với người thân của mình. Mọi người ra về, tôi trở lại nhà chồng dọn dẹp. Đến chiều tối, ngồi ăn cơm chưa xong, mẹ chồng gọi tôi lên tầng để kiểm phong bì. Bà bảo có bao nhiêu thì đưa hết đây. Tôi xuống phòng còn cái nào móc hết lôi lên, rồi mẹ con bà cùng nhau ngồi kiểm, còn tôi ngồi dưới dọn vỏ phong bì chứ không được cầm. Thấy bà và con gái ngồi chia chia, đếm đếm, tôi nghĩ chắc cái nào của vợ chồng tôi thì lát nữa 2 đứa tôi tự bóc, ai ngờ bà và con gái xé luôn số phong bì của vơ chồng tôi, cảnh tượng lúc đó tôi như sụp đổ, không phải vì những đồng tiền mà tôi thấy buồn vì tôi không có quyền riêng tư, đến phong bì cơ quan tôi bà cũng thu, tôi chỉ biết nó trên giấy tờ ghi chú. Tôi cúi nhặt vỏ phong bì mà nước mắt dàn dụa, lúc ấy có lẽ chồng tôi biết được nên anh cố dơ cái phong bì của chị gái và anh trai tôi ra nói rất to đây là của anh trai và chị gái tôi, nhưng to đến mấy bà cũng phớt lờ mà tự bóc. Tôi giả vờ đi vệ sinh và khóc cho đã rồi không lên mà xuống nhà dọn mâm cơm tối. Khi mọi việc xong xuôi bà mới gọi tôi lên mà tâm sự: “Kể từ hôm ăn hỏi đến hôm nay, mẹ chi hết ngần này, trừ hết những khoản đó đi giờ còn dư lại 2 triệu, mẹ cho chồng con 1 triệu còn cho con 1 triệu con cầm lấy mà tiêu”. Lúc ấy, không hiểu tôi cảm động hay tôi thấy mình quá đáng thương mà tôi đã khóc ngay trước mặt bà, nhưng cũng đủ mạnh dạn nói với mẹ chồng một câu: “Đến giờ phút này thì con cũng không cần chi gì nữa, mẹ cứ cầm lấy!”, rồi tôi xuống nhà đòi chồng trở về nhà với mẹ đẻ và các anh chị. Về đến cửa nhà, thấy anh đang khóc vì thương nhớ em, tôi gạt nước mắt chạy ùa vào rồi nhanh chóng lấy bát đũa ăn cơm cùng mẹ và các anh chị mà không quan tâm chồng tôi đã vào nhà hay chưa. Ăn trưa xong, tôi bị mẹ và mọi người đuổi về, tôi giận dỗi và khóc thật to không chịu đi và đòi ngủ lại không về nhà chồng nữa. Rồi mọi người chuyển hướng không đuổi mà bắt đầu phân tích khiến tôi thuận tình và lên xe theo chồng về nhà trong tiếc nuối.