Tâm sự người phụ nữ ngủ với trai Tây vì chồng yếu sinh lý
Tâm sự người phụ nữ ngủ với trai Tây vì chồng yếu sinh lý. Chung sống với chồng đã 10 năm nay, nhưng cho đến tận bây giờ, tôi mới biết thế nào là hạnh phúc thật sự trọn vẹn của người phụ nữ.
Chồng tôi là một họa sĩ, trông anh lúc nào cũng phong trần, bụi bặm và đầy nam tính với mái tóc xoăn dài, bộ râu quai nón và đôi mắt sầu thẳm hút hồn. Không chỉ có vẻ ngoài quyến rũ, anh còn có nhiều tài lẻ: hát hay, đàn giỏi và có một vài mánh khóe ảo thuật đường phố, bởi vậy mà anh đã khiến không ít cô gái phải điêu đứng, trong đó có tôi.
Ngày còn là sinh viên, tôi đã phải lòng anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cuộc sống và con người anh khi ấy hoàn toàn là một thế giới mới lạ và đầy hấp dẫn với tôi. Trong khi anh thuộc giới nghệ sĩ với lối sống vô cùng phóng khoáng, tự do thì tôi lại là một nữ sinh trường sư phạm, sống trong môi trường hết sức chỉn chu, nề nếp.
Hai con người, hai tính cách tưởng chừng không thể dung hòa ấy lại hút chặt lấy nhau. Anh nói yêu tôi vì tôi khác với những người con gái theo đuổi anh, tôi hiền lành, dịu dàng và luôn lo lắng những thứ vụn vặt – điều ấy cần cho cuộc sống của anh. Còn tôi yêu anh vì sự tự do, tự tại toát ra từ con người anh – điều mà tôi chưa bao giờ có được.
Sau 4 năm yêu đương với biết bao kỷ niệm tươi đẹp, chúng tôi quyết định tiến tới hôn nhân. Dù anh là người phóng khoáng nhưng suốt thời gian dài yêu nhau, chưa bao giờ chúng tôi vượt quá giới hạn. Tôi luôn ý thức rằng mình sẽ lấy người đàn ông đó làm chồng và sẵn sàng hiến dâng tất cả, nhưng anh chưa một lần đòi hỏi, điều đó làm tôi càng trân trọng anh hơn vì nghĩ rằng anh tôn trọng và muốn giữ gìn cho tôi.
Đêm tân hôn cũng là lần đầu tiên của chúng tôi diễn ra không như tôi mong đợi. Tôi nghĩ rằng đó là do chúng tôi đều chưa có kinh nghiệm trong chuyện này, và do lễ cưới kéo dài cùng khách khứa đông đúc đã khiến chúng tôi quá mệt mỏi, quá nhiều áp lực. Nhưng chuyện đó cũng chẳng được cải thiện trong những lần sau.
Là một họa sĩ, anh thường xuyên phải đi sáng tác xa nhà. Những chuyến đi tìm cảm hứng của anh cứ dài dằng dặc. Tôi không thể đi cùng vì còn vướng bận công việc, tôi không thể vắng mặt trong những giờ lên lớp. Hằng ngày, sau giờ dạy, tôi lặng lẽ trở về căn nhà vắng bóng anh và nhẫn nại chờ đợi.
Mang tiếng là vợ chồng son, nhưng chúng tôi rất ít khi gần gữi nhau. Những lần anh đi xa về, tôi đã cố gắng chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, lãng mạn để đón anh với toàn những món anh thích, một chai vàng hảo hạng và cả một bộ váy ngủ khêu gợi, nhưng điều đó dường như cũng chẳng tác động nhiều đến anh, nó chẳng hề khiến anh phấn khích. Lần nào cũng vậy, anh lấy cớ mệt để chiều chuộng tôi qua loa rồi lăn ra ngủ. chỉ còn lại một mình, tôi thổn thức giữa đêm.
Một ngày, tôi tình cờ vào phòng vẽ của anh dọn dẹp và bắt gặp những bức vẽ khỏa thân được anh trân trọng treo ở một góc mà anh yêu thích. Tôi ghen tuông đến mức gần như phát điên và cho rằng đây chính là lý do anh lạnh nhạt với tôi trong chuyện vợ chồng. Tôi nghĩ anh đã có tình nhân, những chuyến công tác của anh thực chất là đến với người đó…
Tôi cứ tự suy diễn và tự làm khổ mình, nhưng rồi chuyện đó cũng được giải quyết. Anh không có bồ, cũng chẳng có tình ý với ai khác ngoài tôi, những bức vẽ khỏa thân, anh thực hiện theo một đơn đặt hàng. Sự thật đó làm tôi vui mừng, sung sướng vì biết anh chung thủy với tôi, yêu tôi, nhưng cũng khiến tôi lo lắng về khả năng đàn ông của anh. Nếu anh không có ai khác ngoài tôi, lẽ nào anh lại… yếu đến vậy?
Tôi đã không ít lần gợi ý rằng vợ chồng tôi nên đi khám để cải thiện tình hình, nhưng anh luôn một mực phản đối. Chỉ khi một anh bạn thân với chúng tôi, cũng là bác sĩ, đến tận nhà lấy mẫu của anh đưa đi xét nghiệm thì anh mới miễn cưỡng đồng ý. Sau vài ngày thấp thỏm chờ đợi, tôi cũng có được kết quả xét nghiệm của chồng, mọi chỉ số đều cho thấy sự yếu kém của anh, thậm chí anh bạn bác sĩ còn nói rằng có thể chúng tôi sẽ phải nhờ đến khoa học nếu muốn sinh con bởi mang thai theo cách tự nhiên với anh là rất khó.
Tôi đã rất buồn, nhưng nghĩ rằng tình yêu quan trọng hơn mọi thứ khác nên vẫn chấp nhận tất cả. Tôi cố gắng bồi dưỡng cho anh với những bài thuốc mà mọi người mách bảo, điều đó khiến anh ít nhiều tự ái, song vẫn cố gắng vì tôi.
Chúng tôi đã sống bên nhau như thế suốt 10 năm. Dù không được thỏa mãn, hạnh phúc không trọn vẹn, nhưng tôi vẫn không hề trách móc anh, cũng chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ từ bỏ gia đình. Điều đó có lẽ sẽ mãi mãi không thay đổi nếu không xảy ra một biến cố lớn. Đó là chuyến đi học tập ngắn ngày ở nước ngoài của tôi. Là một người có năng lực tôi được nhà trường cử đi học tập 6 tháng ở Australia.
Trong thời gian đó, tôi đã gặp gỡ một người đàn ông khác. Anh là việt kiều, mang hai dòng máu Pháp – Việt. Ở nơi đất khách quê người, gặp được đồng hương quả là may mắn. Tôi và anh quấn quýt hơn tình bạn, và chúng tôi đã vượt quá giới hạn của hai người bạn bình thường. 6 tháng du học dường như là quãng thời gian đẹp nhất của tôi. Tôi như thấy lại thời son trẻ của mình với bao khát khao, ham muốn. Anh không chỉ đem lại cho tôi sự quan tâm, thấu hiểu, chiều chuồng mà còn khiến tôi thăng hoa, cho tôi biết thế nào là hạnh phúc thật sự của một người phụ nữ.
Hết thời gian du học, tôi trở về nước. Cuộc tình ngoài vợ ngoài chồng có lẽ sẽ dừng lại ở đó, cuộc sống của tôi có lẽ sẽ chẳng có gì thay đổi, hình ảnh về người tình có lẽ sẽ mãi mãi là một ký ức đẹp trong tôi. Tôi quay trở lại với chồng, với những lo toan bộn bề của cuộc sống và với chuyện giường chiếu lạnh lẽo. Mỗi đêm, khi nằm cạnh chồng, tôi lại không thể ngăn mình nhớ tới người tình ngoại quốc, nhớ tới những đêm nóng bỏng của chúng tôi và không thôi khao khát.
Điều tôi không ngờ là người tình của tôi lại quyết định về Việt Nam sinh sống và bắt liên lạc với tôi. Lần đầu tiên gặp lại nhau tại Việt Nam, chúng tôi đã có một cuộc hẹn đáng nhớ. Tôi thấy mình như mảnh ruộng khô cằn bỗng được tưới tắm thỏa thuê. Anh nói rằng anh biết tôi không hạnh phúc với chồng và sẵn sàng cưới tôi nếu tôi muốn, bởi anh yêu tôi thật lòng và muốn xây dựng gia đình với tôi.
Điều ấy đã khiến tôi rơi vào tâm trạng hoang mang, rối bời. Tôi không biết phải làm gì, chia tay chồng để đến với anh, sống thật với cảm xúc của minh, để được làm mẹ, làm vợ theo đúng nghĩa, hay chia tay anh để quay lại cuộc sống gia đình êm đềm nhưng tẻ nhạt, lạnh lẽo? Tôi đã 35 tuổi, sự thay đổi này liệu có quá liều lĩnh với tôi?
Chồng tôi vẫn rất yêu và quan tâm đến rôi, nói chia tay với anh liệu có quá phũ phàng? 10 năm ân nghĩa vợ chồng là khoảng thời gian quá dài so với 6 tháng tình ái, tôi thật sự bế tắc.